Bầu trời thu đổ xanh từng chân mây
Mùa hiến chương đến, cảm xúc lại đong đầy
Từng thước phim thuở học trò quay chậm
Nghĩ đến đây, lòng bất giác bâng khuâng.
Con nhớ thầy - người
cha màu tóc khói
Dáng điệu khoan thai,
nụ cười nở trên môi
Vẫn nhớ như in mỗi lần
con hờn dỗi
Thầy xoa đầu cười: “Cô
con gái của tôi!”
Con thương thầy – con
người đầy nhiệt huyết
Luôn quan tâm nhẫn nại
vì chúng con
Miệt mài vất vả qua
bao mùa trăng tròn
Để chống chèo buồm tri
thức cập bến.
Nay trưởng thành rồi
con ngẩn ngơ nhớ lại
Nhớ thầy con, nhớ bè
bạn của con
Bồi hồi nhớ những chân
thành, sắt son
Mà giờ đây không thể
nào có được.
Đến hẹn lại lên, mùa
điểm mười, ngày nhà giáo
Nghĩ đến thầy, lòng
con lại xốn xao
Chỉ muốn gác lại những
toan tính ngổn ngang
Về bên thầy, được xoa
đầu một cái.
Sáng
tác: Dương Hương
