CHỊ TÔI
Chị
nhìn mải chốn xa xăm
Tóc bay sợi nhớ lâm thâm giọt buồn
Thời gian đâu trở về nguồn
Người đi vào cõi vô thường sắc
không
Hương trầm quấn quít
vòng cong
Vây quanh đời chị buốt đông nỗi niềm
Chiêm bao đậu cánh ưu phiền
Ngậm ngùi bóng huyễn lạc
miền yêu thương
Chiến tranh tàn, tóc điểm
sương
Hoa bèo nở tím đoạn trường cầu xưa
Lược thưa chải rụng tàu dừa
Dòng kênh thẳng nhớ cơn mưa ướt
dầm
Chị nhìn mải chốn xa xăm
Tóc bay sợi trắng khóc thầm lẻ loi
Trầu cay bạc thếch màu vôi
Cả đời tần tảo chị tôi một mình
Rồi thời gian cứ vô tình
Rơi lên mái tóc lục bình tím hoang
Duyên An
VƯỜN RAU
Trời cho một thẻo đất cằn
Vợ dồn tay cuốc biến thành vườn rau
Nhỏ thôi vẫn đượm sắc màu
Ớt tua tủa quả đỏ au góc vườn
Mùng tơi giang cánh tay vươn
Rụt rè ngọn bí men đường đá răm
Giữa vườn mơn mởn muống
xanh
Ven bờ ngót chạy dựng thành rào
thưa
Quả cà núp lá đợi mưa
Nhởn nhơ hoa mướp khoe trưa
nắng vàng
Ngát xanh từ rạch rau lang
Xanh tràn bờ đá xanh sang đất người
Cà chua lặng lẽ thế thôi
Vào mùa cũng đủ đỏ trời thỏa thuê
Xa
quê vẫn đượm hồn quê
Thương chồng vợ chuyển
vườn về trước sân
Ngô Duy Quý
MẸ ƠI!
Mẹ
như làn gió trưa hè
Xua tan cái nóng bộn bề trong con
Mẹ như hơi thở đông ken
Sưởi lòng con, ấm bao đêm lạnh buồn
Đang trong nắng hạn héo hon
Mẹ làm mưa, đã cho con nước nguồn
Con là mây lượn bốn phương
Nhờ làn gío mẹ dẫn đường bay xa
Mấy mươi năm tháng lướt qua
Buồn vui, tóc mẹ đã hòa tuyết
sương…
Nửa đời, về với quê hương
Con qùy, lạy trước linh hồn mẹ yêu
Còn gì đâu, mỗi sớm chiều?
Không bóng mẹ, nắng lại thiêu
cháy lòng
Mưa tuôn giá rét, bão bùng
Theo con, đeo đến tận cùng đời con
Lặng nhìn quê mỗi hòang hôn
Giải mây thu nối đông buồn, lòng đau.
Lê Công